399B Trường Chinh, phường 14, quận Tân Bình, TP.HCM

  • Tâm sự
  • Bị chồng bỏ, bồ cũ quay lại phá hoại gia đình tôi

Bị chồng bỏ, bồ cũ quay lại phá hoại gia đình tôi

Sau khi bỏ chồng, ả kia vẫn gọi điện, lúc đầu tôi không nghe, ả gọi nhiều quá, lại có lý do, tôi cũng thấy thương khi ả bị đuổi ra khỏi nhà. Một lần nữa tôi vụng trộm, hú hí với ả, đâu biết đó là âm mưu ả lập nên để vợ tôi biết chuyện.

Tôi 35 tuổi, vợ 33, con gái 6 tuổi. Hồi mới cưới chúng tôi sống rất hạnh phúc. Công việc đi vào ổn định, tôi bắt đầu mở rộng mối quan hệ với rất nhiều bạn bè, nhận thấy bạn nào cũng tốt, nhiệt tình, gọi cái là có ngay (toàn trong các cuộc chơi). Tôi bắt đầu gặp gỡ và bắt tay với các anh lô, anh đề, rảnh nói dối vợ đi chơi bi-a. Vợ chồng tôi cãi nhau từ đó, mọi công việc ở nhà tôi không quan tâm, đi làm về muộn, nói dối mọi lý do, lúc thì ký cái này, lúc chờ ký cái kia.

Đến một ngày vợ phát hiện tôi trở thành con nợ "béo ú" nặng bằng 1/2 cái nhà vợ chồng tôi có. Vợ chồng quyết định bán nhà đi để cho tôi giảm cân nặng, trở về vóc dáng thon gọn. Tôi tự nhủ với bản thân không bao giờ chơi nữa, nhưng bản chất tôi dễ sa ngã, dễ bị cám dỗ, tôi vẫn tiếp tục chơi bạc, mom men đi vay nặng lãi, cá độ bóng đá.

Vợ nghi ngờ, tôi gạt phắt đi “Điên à mà chơi", thời gian tôi về muộn cũng giảm dần, vẫn chu cấp hàng tháng 5 triệu, còn đâu tiền thuê nhà, con học, tất cả tôi không quan tâm. Sự thờ ơ của tôi kiến vợ ngày càng ức chế, hình như nỗi buồn khiến cô ấy vô cảm và trở thành người khô khan. Tôi thật là một người tệ bạc, một ngày tôi lại liên lạc với người tình thời xưa, cô ta cũng có gia đình, thuộc dạng gái lẳng lơ, thế nào mà tôi cũng lẳng lơ với ả.

Mọi người nói cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, vợ tôi biết, cô ấy chửi tôi, chửi ả kia và nói cho chồng ả kia biết, ả đó bị đuổi ra khỏi nhà với đứa con 3 tuổi. Tôi hứa, xin lỗi vợ, mong vợ bỏ qua. Một lần nữa vợ tôi lại ngậm đắng nuốt cay bỏ qua để con gái có đủ cha mẹ.

Tôi thấy nói cơn ghen ghê lắm nhưng khi vợ phát hiện tôi ngoại tình mà không hề làm ầm lên cho gia đình tôi biết, thậm chí chồng của ả kia cũng không đánh tôi một trận, không trách tôi một câu. Tôi thật ngu si khi không hiểu sự chịu đựng của vợ cao thượng như vậy, vợ tôi đã sắp xếp với gia đình ả kia để danh dự của tôi vẫn được bảo toàn. Tôi vẫn lịch lãm, một người chồng người cha tốt trong mắt mọi người.

Ả kia vẫn gọi điện, lúc đầu tôi không nghe, ả gọi nhiều quá, lại có lý do, tôi cũng thấy thương khi ả bị đuổi ra khỏi nhà. Một lần nữa tôi vụng trộm, hú hí với ả. Tôi đâu biết đó là âm mưu ả lập nên để vợ tôi biết chuyện, sẽ bỏ tôi vì ả cay cú bị chồng bỏ mà tôi vẫn ở lại với gia đinh nên quyết liên lạc lại để phá bằng được.

Tôi ngu muội không biết điều đó, vợ tôi biết chuyện, không thể chịu đựng được nữa, bùng nổ giống như quả bóng bị bơm căng. Mọi người biết chuyện, gia đình, bạn bè, công ty, nhìn tôi bằng ánh mắt coi thường. Đến con gái cũng không hỏi tôi nữa, dường như nó đã hiểu về người bố này.

Vợ tôi ra đi mang con gái với hai bàn tay trắng vì tôi phá hết của cải, chẳng còn gì. Giờ đây, ngồi một mình tôi mới ngẫm ra gia đình là quan trọng nhất, tôi và ả kia đều tồi như nhau. Đến nay là 3 tháng từ ngày vợ đi, bạn bè giúp mẹ con cô ấy rất nhiều. Có người còn giới thiệu bạn trai để cô ấy sớm có một gia đình mới, hình như cô ấy cũng muốn thế. Lúc này chỉ ước có phép tiên để cô ấy và con gái tôi trở về bên tôi, tôi phải làm sao đây?